TẤM THIỆP THỨ 70 KHÔNG BAO GIỜ CÓ...

[ Dành một khoảng lặng riêng cho TTHN ]

Em có thói quen tặng thiệp cho anh. Mỗi tháng, từng cánh thiệp chứa đựng những ngày vui, ngày buồn, những giận hờn, động viên, nhắc nhở của em dành cho anh. Nhờ đó mà hầu như có chuyện gì trong thời gian bên nhau mình đều nhớ.


Tấm thiệp thứ 1

Ngày anh nói có người bạn phát hiện tên tụi mình viết tắt giống nhau qua chữ ký trong một cuốn lưu bút. Mình học chung trường 3 năm, biết mặt nhau, nói được vài câu nhưng đến những ngày cuối cấp mới thân hơn một chút.

Sinh ra ai cũng có một nửa dành riêng cho mình và tạo hóa để TTHN được gặp nhau là một cái duyên.

Tấm thiệp thứ 3

Ngày 6h sáng, anh chạy đến nhà em, phe phẩy tờ báo có tên 2 đứa trong danh sách đậu đại học. Hai đứa lật đật highlight tên mình rồi chạy khắp nơi, cười hể hả quên cả báo cáo phụ huynh.

Ngày... trong lúc “đánh nhau”, anh chụp lấy tay em và giữ chặt: “Tay em ấm lắm, không bao giờ anh buông”.

Tấm thiệp thứ 6

“Tấm thiệp thứ 70, mình lấy nhau em nhé”. Anh cứ lặp đi lặp dù em hét ầm lên và bắt anh gật đầu chịu tháng thứ 99.

Tấm thiệp thứ...

Anh - Bách Khoa, Quận 10, em - Nhân Văn, Thủ Đức, suốt năm đầu đại học, ngày ngày anh đưa em đến giảng đường, ngồi bên cạnh dặn “ngồi im đó nghe thầy cô giảng, còn viết bài thì để anh”. Đến lúc em la làng thì anh mới chịu về học đúng trường. Vậy mà lâu lâu em vẫn thấy anh xuất hiện, ngồi cạnh hí hoáy ghi bài cho em. Mỗi kỳ thi, bước ra khỏi phòng là anh đứng sẵn chờ đợi để đoán kết quả qua sắc mặt em. Anh bận rộn với em nhưng kết quả học tập của anh vẫn tốt. Tập học em, lật lại còn đầy chữ anh đây.

Những ngày xa nhà, em hay bệnh, anh lặng lẽ lo cho em từng chén cháo, viên thuốc, ngày nào cũng chạy đến gặp em. Dành dụm mua được cái điện thoại cũ, em ái ngại lắc đầu nhưng anh cứ bắt “giờ hai đứa chỉ có một cái, em giữ lấy, anh sẽ luôn là người tìm cách liên lạc”.

Khi nhà em xảy ra chuyện, anh chạy đến, lôi em ra khỏi nhà, chở em đi vòng vèo cho khuây khỏa và ôm em thật chặt “Em lúc nào cũng có anh đây”. Chỉ cần anh ôm thôi, em như được bù đắp mọi thứ em thiếu thốn từ gia đình. Điều anh mang đến cho em không chỉ giới hạn là đủ mà rất đầy.

Nhớ những lần mình giận nhau, có lúc giận nhau “thật to”, anh chịu đựng sự im lặng của em một lúc rồi hỏi: “Có bao giờ anh để em lạnh không?”. Em ấm ức vì để anh chiều chuông đến hư và lí nhí “em sai rồi!”

Có một chiều mưa, mình bước vào một quán ăn đông người, tự dưng có cô chú ngồi đối diện nhìn anh nói: “Cậu trai, phải biết giữ lấy nụ cười cô gái này nhé!”. Em tròn mắt còn anh cười rồi dạ rõ to. Ra khỏi quán, em buồn hiu: “Sao chú đó nói vậy ha anh? Liệu anh sẽ làm em buồn?”, Anh nhỏ nhẹ: “Chuyện em buồn anh sẽ không tránh khỏi, nhưng anh biết làm thế nào để mang đến và giữ nụ cười cho em”.

Tấm thiệp thứ 36 – Anh để em chờ mãi…

Chiều gió, trong lúc em chờ anh đến, anh rơi ngã. Và vỡ! Lần đầu tiên anh để em phải chờ đợi và chờ đợi đến bây giờ. Anh không còn về với em nữa! Em không biết nguyên nhân nên chỉ biết đổ lỗi vì gió. Mọi người an ủi em với lý do là số phận. Số anh, phận em! Là thế?

Là em ôm anh trong tay, để anh lạnh dần… Tiếng của anh còn đó “Có bao giờ anh để em lạnh không?” “Em lúc nào cũng có anh đây”. Anh nằm im, mặc cho em nài nỉ “Làm ơn, thở cùng em!” Em thấy mình bất lực, không biết làm thế nào để giữ anh lại.

Là vành khăn tang, đôi nhẫn, trong khi ba mẹ, gia đình đang rối bời chuyện anh nhưng phải chấp nhận “Đây là điều tụi con muốn”. Điều cuối cùng em làm được cho TTHN.

Là sau đó, những lúc nhìn mẹ anh khóc em chỉ biết nín lặng, không dám để nước mắt mình rơi, sợ làm mẹ anh buồn thêm.

Là những ngày tháng cuối năm đại học, em ôm tập vở, ngồi tựa vào anh và nước mắt cứ chảy dài.

Là bây giờ những lần nhà có chuyện, em một mình chạy ra với anh. Nhìn anh, chờ đợi cái ôm thật chặt.

Là mỗi tháng em vẫn giữ thói quen gửi thiệp cho anh, chấp nhận quen với khoảng trống bên cạnh.

Là trong những giấc mơ, em thấy mình cứ bước hụt chân. Anh về, luôn cười với em. Mỗi sáng, cùng với nụ cười anh, em biết mình vẫn ổn.


Có những nơi em không còn dám quay lại vì sợ kỷ niệm quấn riết làm em phải đau. Nhưng không kiềm được anh à. Nhiều lần em một mình vào trường 2 đứa, những hình ảnh kỷ niệm ùa về theo từng bước trên con đường mình đã qua, dừng trước DTE, cây trứng cá, cái cửa phía sau lưng B11…

Hôm nay, giấc mơ đầu tiên khi em quen anh lại về, anh nắm tay em cùng bước qua một cây cầu xâm xấp nước, em sợ nhưng vẫn tin tưởng, an lòng nắm chặt tay anh. Sao khi quay lại, trên con đường về chỉ còn mỗi em? Một mình! Hoang mang! Hình ảnh tấm khăn trắng phủ lấy anh cứ quay về ám ảnh em.

Tấm thiệp thứ 69 là tấm thiệp cuối em dành cho anh. Tháng đó em khóc thật nhiều. Con số 70 không hiện hữu, chiếc nhẫn ngón áp út ngày anh đi cũng không còn vừa vặn.

Tháng 11 - có ngày sinh của Anh. Nhớ về anh với cảm giác mất mát nhưng thuộc về em mãi mãi, trọn vẹn, đẹp đẽ…

Hôm nay em ổn, anh ạ!

[ TTHN – Nhân iu ]
Share:

0 comments:

Post a Comment

Definition List

Unordered List

Support

If you’ve browsed through my blog, or used the search bar on the top right corner to look for answers, but still need help, just send your feedback or enquiry through the contact session