Theo anh về nhà - ตามพี่กลับบ้าน

Mình bỏ hết những gì của Thành đô, anh muốn trở lại nơi anh tìm thấy sự chông chênh ngọt ngào. Ta không bao giờ biết điều gì thật sự làm ta hạnh phúc, cho đến khi tìm thấy nó ở nơi mà tất cả mọi thứ đều vô nghĩa trước ý chí và tình yêu ngọt ngào

Khi nào chúng ta sống chung

Ngày đầu tiên yêu anh, tôi vẫn nghĩ một lúc nào đó cả hai sẽ sống chung như những cặp tình nhân vĩnh viễn. Nhưng rồi suốt đời anh chỉ đưa cho tôi một lời hứa không bao giờ thành sự thật. - Khi nào chúng ta sống chung với nhau hả anh?

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Masterting 1000 IELTS, TOEFL iBT Vocabulary

Hiện nay, nhu cầu rèn luyện các kỹ năng tiếng Anh và thi lấy chứng chỉ IELTS, TOEFL IBT cho mục đích du học, xin học bổng, tìm việc làm... của học sinh, sinh viên khá lớn.

Ngang Bình - ที่ไหนสักแห่งในประเทศจีน

Ngong Ping 360 là điểm lý tưởng để khám phá đảo Đại Nhĩ Sơn. Hành trình của bạn bắt đầu với một chuyến đi cáp treo 25 phút từ Tung Chung (Trung Dũng). Trải nghiệm trong Cabin Pha Lê hấp dẫn tuyệt vời.

Showing posts with label Stories. Show all posts
Showing posts with label Stories. Show all posts

Sướng cả đời nếu làm được 8 việc này trước năm 30 tuổi

Mất phương hướng trong giai đoạn 20-29 tuổi là một vấn đề có thật và khiến rất nhiều bạn trẻ luôn cảm thấy vô cùng lo lắng. Thế sự khó lường, chúng ta mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, trong những năm quan trọng như vậy, mọi người đều có chút bối rối... đừng nên quá hoảng sợ. Hãy tin tưởng những gì bạn đang làm, phát triển kế hoạch của bạn và hoàn thành nó. Dưới đây là những việc mà chúng ta nên làm khi độ tuổi đang được tính là đôi mươi để gạt đi mọi lo âu phiền muộn.

Tuổi trẻ, vừa mới tốt nghiệp xong thì lại phải vội vã đi tìm công việc tốt và ganh đua vị trí, lo lắng kiếm tìm một nơi để ở, có hàng trăm hàng ngàn tình huống khác nhau xảy ra, nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm đó là tất cả đều không suy nghĩ thông suốt mọi sự tình.


#1. Đọc sách và ghi chép sẽ làm sáng tỏ suy nghĩ của bạn
Đọc sách là cách thuận tiện tiện nhất để mở mang kiến thức ra thế giới, cũng khiến cho bạn và tâm hồn cao quý của bạn trở nên gần gũi hơn. Hơn nữa đọc sách còn có thể giúp bạn nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm. Ghi chép là thói quen nên được bồi dưỡng. Nó ghi lại tất cả các phương pháp tổ chức của bạn và giúp công việc của bạn trở nên hiệu quả hơn. Đôi khi ghi chép cũng là một sự rung động của tâm hồn, là sự trải nghiệm cuộc sống của chính bạn.

#2. Thiết lập một “thương hiệu cá nhân”
Sinh ra trong đời, bạn chính là bạn, là một cá thể độc lập. Tất cả mọi thứ thuộc về bạn sẽ là cửa sổ tiết lộ con người bạn. Từ hành động, lời nói hay trong các mối quan hệ sẽ nhìn thấy được phẩm chất con người bạn. Vì vậy nên hãy tạo dựng cho mình một “thương hiệu cá nhân” tốt đẹp trong mắt mọi người. Điều này rất quan trọng, vì nó có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai sự nghệp của bạn.

#3. Thiết kế cuộc sống của bạn
Thời gian rảnh của bạn sẽ quyết định bạn sẽ trở thành người như thế nào. Vậy nên hãy sắp xếp hợp lý thời gian cá nhân của chính mình. Nếu cuộc sống của bạn đi không đúng hướng thì ít ra cũng quay đầu lại đúng hướng. Chúng ta không thể lựa chọn môi trường để sinh ra, cũng không thể lựa chọn ai là bạn cùng lớp hay là đồng nghệp vói mình.

Nhưng chúng ta có thể xây dựng một mạng lưới quan hệ thông qua Internet, thông qua đó kết giao với những người có cùng sở thích. Hãy nhớ rằng môi trường sống không do bạn lựa chọn nhưng lý tưởng sống là do chính bạn tự quyết định. Nên thiết kế sao cho cuộc sống của mình thật vui vẻ và có ý nghĩa. Tuổi đôi mươi, cuộc sống còn quá dài để cho bạn khám phá, không bao giờ là muộn cho những người luôn lạc quan.


#4. Học cách đặt câu hỏi
Chúng ta không bao giờ có tất cả các câu trả lời sẵn trong đầu, nhưng có rất nhiều bạn trẻ hiện nay dường như không dám đặt câu hỏi. Nghe này, các bạn nên tìm kiếm thông tin khi còn ở độ tuổi đôi mươi. Thành thật mà nói, chúng ta thường không học các kỹ năng sống còn cần thiết trong các trường học, cho dù đó là tư vấn tài chính, sử dụng Internet hay cách giảm thiểu căng thẳng. Nhưng kiến thức là sức mạnh. Bây giờ bạn phải học cách tự giáo dục chính mình. Nếu bạn thấy rằng bạn không biết hoặc không chắc chắn, hãy chủ động đặt câu hỏi. Theo đuổi tri thức là điều tốt. Nếu bạn giữ im lặng, không ai biết rằng bạn có vấn đề này.

#5. Đừng lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực
Khi tôi lớn lên, tôi đột nhiên phát hiện ra những người xung quanh tôi có xu hướng phàn nàn như thế nào. Họ không ngừng nói rằng họ thiếu kiên nhẫn và phàn nàn về tất cả trong cuộc sống, họ cũng lây nhiễm những cảm xúc tiêu cực với mỗi thành viên trong gia đình. Bởi vì họ, tôi quyết định rằng tôi phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình.

Nếu bạn phàn nàn thường xuyên, thì bạn sẽ trở thành một nam châm năng lượng tiêu cực, và năng lượng tiêu cực đến với nhau sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên khó khăn hơn. Khi ai đó hỏi: “Hôm nay bạn thế nào?” Một số người chỉ đáp lại “Hey, mệt mỏi”; “Một ngày dài, cả ngày đều phải làm việc”, hay đại loại thế. Một số người sẽ trả lời với một sự tích cực nhỏ nhoi trong ngày. Bạn xem, nếu như ai ai cũng tỏ ra mệt mỏi khi đối diện nhau thì cuộc sống này thật nhàm chán. Vì vậy đừng để suy nghĩ tiêu cực lấy đi cuộc sống đẹp đẽ thời thanh xuân của bạn.

#6. Hãy có thái độ sống lạc quan
Nếu nó không phải là sự lạc quan thiên phú, thì sẽ mất một chặng đường dài để trở nên năng động và cởi mở hơn. Cố gắng tự mở lòng mình, cung cấp năng lượng tinh thần cho người khác, và nói chuyện với những người năng động hơn. Mọi người có thể truyền cảm hứng cho nhau. Tất cả chúng ta ai rồi cũng đều có những ngày tồi tệ, nhưng cố gắng thể hiện những điều có thể làm cho chúng ta hạnh phúc.

#7. Biết rõ điều gì là quan trọng nhất
Tiền? Gia đình, người yêu? Nổi tiếng? Quan hệ xã hội? Những gì bạn đánh giá cao hơn phụ thuộc vào sự lựa chọn bạn thực hiện ở góc của cuộc sống của bạn. Những gì mọi người cân trong cuộc sống thực sự là rất ít, vì vậy tiền là ít quan trọng hơn hầu hết mọi người nghĩ. Đây là giá trị mặc định trong cuộc sống của bạn, khi nó được thiết lập sớm, nó sẽ làm cho cuộc sống của bạn sau này thoải mái hơn.


#8. Đặt nền tảng cho sức khỏe
Cơ thể ở tuổi hai mươi mấy khiến cho người ta ảo tưởng về năng lượng không giới hạn. Bạn uống năm loại bia tại quầy bar, sau đó kết thúc báo cáo qua đêm và vẫn cảm thấy tốt vào sáng hôm sau. Nhưng điều này sẽ không kéo dài lâu. Hậu quả của việc lãng phí cơ thể sẽ sớm gõ cửa nhà bạn. Vì vậy, khi còn trẻ, bạn nên thiết lập một chế độ ăn uống lành mạnh và thói quen tập thể dục. Cơ thể của bạn sẽ cảm ơn bạn sau nhiều năm.

Đừng bao giờ quên bạn khi đang ở độ tuổi đôi mươi – độ tuổi mà ai ai cũng được đi vào thi ca nhạc họa, độ tuổi mà có nhiều thời gian nhất để làm nên tất cả. Đừng lãng phí tuổi trẻ của mình để sau này quay đầu nhìn lại là hối hận.

(Theo TTVN)
Share:

Bạn đời

Nếu bạn là một FA đang khao khát tình yêu, thì hẳn hình ảnh về những cặp đôi tình tứ bên nhau sẽ khiến bạn cảm thấy hạnh phúc như đang ở cách xa mình cả cây số vậy.

Thế nhưng hãy nghĩ về những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Hoặc là họ sẽ phải chấp nhận sống trong tình trạng đó cả đời, hoặc nếu muốn sửa sai, sẽ phải trải qua một cuộc ly dị đầy đau đớn, tiêu tốn một khoảng thời gian để phục hồi cảm xúc, và sau đó thì tiếp tục tìm kiếm một mối quan hệ với một vết thương trong lòng. Bạn thấy đó, thực ra vị trí của bạn không tệ chút nào, bạn chỉ cách hạnh phúc một khoảng là tìm kiếm đúng người bạn đời của mình mà thôi. Điều đáng tiếc là lựa chọn bạn đời, lại chính là một quyết định quan trọng mà chúng ta hay quyết định sai nhất.

Hãy thử nghĩ xem, việc lựa chọn bạn đời có tầm quan trọng như thế nào?

Câu hỏi này đau đầu không kém những câu hỏi về kích thước của vũ trụ hay bản chất của sự sống và cái chết. Chính vì thế mà chúng ta thường không nghĩ về nó đến tận cùng, và thường cho rằng đó là chuyện “tùy duyên”.

Tốt thôi, nếu bạn cho rằng không cần ý thức rõ ràng về tầm quan trọng của hôn nhân và phân tích các yếu tố của một cuộc hôn nhân thành công thì hãy nhìn lại những số liệu sau đây:

Hãy hình dung bạn sẽ kết hôn đâu đó trong độ tuổi từ 25 đến 30. Và giả sử bạn sẽ sống đến 90 tuổi. Như vậy bạn sẽ có khoảng 60 năm chung sống cùng người bạn đời của mình. Đó không chỉ là một khoảng thời gian dài, mà đó thực sự là phần lớn cuộc đời của bạn.

Và hãy hình dung, khi bạn chọn người bạn đời, là bạn cũng đang chọn rất nhiều thứ, bao gồm cha mẹ của bạn đời, cha / mẹ của những đứa con của bạn, người sẽ ăn cùng bạn khoảng 20,000 bữa ăn, đi du lịch trong 100 kì nghỉ, cố vấn sự nghiệp của bạn, và là người sẽ nói chuyện với bạn khoảng 18,000 lần.

Nếu những điều kể trên đối với bạn không có ý nghĩa gì, thì đồng ý là lựa chọn bạn đời cũng chẳng phải điều gì ghê gớm lắm.

Thế nhưng giả sử rằng tất cả những thứ trên có ý nghĩa, và hôn nhân sẽ là quyết định quan trọng nhất cho tới thời điểm này trong cuộc đời của bạn, thì tại sao không tự trả lời cho mình câu hỏi làm thế nào để chọn đúng ? Nhất là khi có một thực tế là nhiều người tốt bụng, thông minh, có tư duy logic, nhưng cuối cùng vẫn chọn nhầm bạn đời và sống trong một cuộc hôn nhân bất hạnh.

Và để trả lời câu hỏi này cho đúng, trước tiên chúng ta cần biết được những nguyên nhân thường khiến chúng ta dễ nhầm lẫn trong việc lựa chọn bạn đời để tiến đến hôn nhân.

NGUYÊN NHÂN 1: CON NGƯỜI THƯỜNG KHÔNG BIẾT MÌNH MONG ĐỢI GÌ TỪ MỘT MỐI QUAN HỆ

Trong các buổi hẹn hò tốc độ (hoạt động được thiết kế để những người độc thân dễ dàng tìm hiểu và bắt cặp với nhau), rất thường xuyên xảy ra tình trạng là những người tham gia cung cấp thông tin về tiêu chuẩn chọn bạn đời của họ một đằng, nhưng cuối cùng lại bị thu hút bởi những người có những tiêu chuẩn hoàn toàn khác.

Điều này chẳng có gì là lạ, giống như mọi lĩnh vực khác của cuộc sống, hẹn hò cũng là một lĩnh vực mà bạn chỉ nắm rõ khi bạn đã làm nó rất nhiều lần. Điều không may là ít người có cơ hội trải qua một vài mối tình nghiêm túc để có đủ hiểu biết trước khi đưa ra quyết định lớn của mình. Và thường thì khi yêu, tính cách và tiêu chuẩn của người ta cũng không còn giống như lúc độc thân. Do đó rất khó để một người độc thân biết được họ thực sự cần gì từ một mối quan hệ.

NGUYÊN NHÂN 2: XÃ HỘI KHUYẾN KHÍCH CHÚNG TA ĐỂ CHO SỰ LÃNG MẠN DẪN DẮT

Nếu bạn làm chủ một doanh nghiệp, thì lời khuyên phổ biến là bạn nên tham gia một khóa học kinh doanh, xây dựng các kế hoạch kĩ lưỡng và phân tích hiệu quả kinh doanh thường xuyên. Điều đó hoàn toàn hợp logic, và là điều bạn cần làm để giảm thiểu sai lầm và đạt được kết quả tốt hơn.

Nhưng nếu ai đó đi học một lớp tìm kiếm bạn đời, xây dựng một kế hoạch chi tiết, hành động và theo dõi tiến độ “tìm kiếm bạn đời” bằng bảng tính, thì khả năng cao sẽ bị xã hội nhận xét là một kẻ lập dị, hay là “một con robot”.

Và điều “đúng đắn” mà xã hội mong muốn chúng ta làm, là hãy tin tưởng vào những thứ như định mệnh, trực giác và hy vọng vào những điều tốt đẹp sẽ đến.

Nếu như người chủ doanh nghiệp mà ngheo theo những lời khuyên trọng hẹn hò, thì có lẽ mọi việc kinh doanh đã thất bại. Và nếu thành công, thì có chỉ là nhờ vào may mắn. Nhưng đó lại chính là cách mà xã hội hướng chúng ta tiếp cận với vấn đề hẹn hò.

NGUYÊN NHÂN 3: VIỆC CHỦ ĐỘNG TÌM KIẾM BẠN ĐỜI KHÔNG ĐƯỢC KHUYẾN KHÍCH

Trong một nghiên cứu đã chỉ ra: chỉ 2% trong chúng ta lựa chọn đối tượng hẹn hò dựa trên các tiêu chuẩn mà chúng ta đưa ra, còn 98% lựa chọn dựa trên các đối tượng “sẵn có” như những người mà chúng ta quen biết, hay những anh chàng đang tán tỉnh. Nói cách khác, con người thường chọn từ các lựa chọn có sẵn mà ít khi tìm kiếm mở rộng phạm vi lựa chọn của mình.

Do đó, kết luận cần rút ra ở đây là bất kì ai muốn tìm kiếm bạn đời nên dành nhiều thời gian hơn cho việc hẹn hò online, hẹn hò tốc độ, hay những hệ thống khác được xây dựng để mở rộng phạm vi “ứng cử viên” một cách thông minh.

Thế nhưng, xã hội thường không có cái nhìn thiện cảm với hành động này. Người ta vẫn khá ngại ngùng khi giới thiệu rằng họ gặp ý chung nhân của mình trên một trang hẹn hò trực tuyến. Một người bạn đời “chuẩn mực” phải được gặp một cách tình cờ nhờ vận may, hoặc là được giới thiệu trong phạm vi những người quen biết hẹp. Mặc dù sự không thiện cảm này đang giảm dần theo thời gian, nhưng nó cũng phản ánh việc xã hội thừa nhận và ủng hộ những nguyên tắc hẹn hò hoàn toàn không logic.

NGUYÊN NHÂN 4: XÃ HỘI HỐI THÚC CHÚNG TA KẾT HÔN

Một nguyên tắc cơ bản được thừa nhận là phải kết hôn trước khi trở nên quá già. Và “quá già” dao động từ 25 đến 35 tùy vào từng nơi. Lẽ ra, nguyên tắc đúng đắn phải là “có thể kết hôn sớm hay muộn, nhưng không được kết hôn nhầm người”. Thế nhưng, trong khi một người độc thân ở độ tuổi 37 có thể bị gọi là “bà cô” hay bóng gió bằng nhiều hình thức cay nghiệt khác, thì một người 37 tuổi đã kết hôn, sống không hạnh phúc lại được xã hội nhìn nhận bằng một con mắt cảm thông hơn nhiều. Điều này rất vô lý, vì rõ ràng một người độc thân có cơ hội đến với hạnh phúc cao hơn nhiều một người đang ở trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Nội dung phần tiếp theo:
Khía cạnh sinh học tác động thế nào tới việc chúng ta lựa chọn bạn đời ?
Những kiểu người nào có khả năng kết thúc trong các mối quan hệ không hạnh phúc ?
Những yếu tố nào tạo nên một mối quan hệ hạnh phúc ?

Sự lãng mạn, hay cảm giác yêu thương là những điều tuyệt vời của tình yêu và hôn nhân. Thế nhưng thực tế thì lựa chọn bạn đời đơn thuần dựa trên cảm giác yêu thương lại là một trong những cách nhanh nhất dẫn đến một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Tại sao điều đó lại xảy ra ? Còn những nhân tố nào khiến cho quyết định lựa chọn bạn đời của chúng ta vừa là một quyết định quan trọng nhất lại cũng là một quyết định dễ sai lầm nhất ?

Trong bài viết trước, chúng ta biết rằng xã hội mà chúng ta đang sống là một xã hội luôn hối thúc con người tiến tới hôn nhân. Điều đó khiến cho việc lựa chọn bạn đời dễ vì vội vã mà sai lầm. Nhưng không chỉ những nhân tố bên ngoài, ngay cả những nhân tố bên trong cũng khiến chúng ta dễ mắc sai lầm.

SINH LÝ DỄ LÀM HỎNG QUYẾT ĐỊNH LỰA CHỌN BẠN ĐỜI

Về mặt sinh học, con người đã trải qua quá trình tiến hóa trong một khoảng thời gian rất dài với lối sống bầy đàn. Trong khi đó, những khái niệm về gia đình, hay quan hệ một vợ – một chồng mới chỉ xuất hiện gần đây trong lịch sử phát triển của con người. Vì vậy, cơ thể bạn hoàn toàn không hiểu gì về việc tìm kiếm bạn đời để chung sống trong suốt 50 năm còn lại. Điều duy nhất mà nó làm khi chúng ta gặp ai đó cảm thấy “hợp hợp”, là tạo ra một loạt các hoócmôn được thiết kế để khiến chúng ta cảm thấy muốn hẹn hò, muốn yêu, và sau đó thì gắn bó trong thời gian dài. Không ít người đã chịu thua những đợt dâng trào hoóc môn và kết thúc bằng một cuộc hôn nhân.

TUỔI TÁC LÀ MỘT KẺ THÙ

Với phụ nữ, có một hạn chế rất rõ ràng trong việc tìm kiếm bạn đời. Đó là nếu cô ta muốn sinh con, thì phải tìm kiếm bạn đời trước tuổi 40. Đây là một giới hạn về thời gian, khiến cho việc tìm kiếm bạn đời vốn đã khó khăn, lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Kết quả là, nếu coi việc lựa chọn bạn đời là một bài toán. Thì những gì chúng ta hiện có là những người không biết mình muốn gì trong mối quan hệ, sống trong một xã hội liên tục hối thúc phải kết hôn, và với một cơ chế sinh học khuyến khích sự mù quáng trong tình yêu. Và kết quả của bài toán này, do đó rất thường xuyên là những quyết định sai lầm và hậu quả là những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Hãy thử phân tích một số mẫu người thường gặp phải sai lầm này.

RONALD “LÃNG MẠN”

Vấn đề của Ronal “lãng mạn” là anh ta luôn tin tưởng rằng chỉ cần tình yêu là đủ để kết hôn với ai đó. Sự lãng mạn là một thứ tuyệt vời, và tình yêu cũng là thành phần chính của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng chỉ đơn thuần tình yêu là không đủ, hôn nhân cần rất nhiều những thứ quan trọng khác.

Và những người lãng mạn bắt đầu mắc sai lầm khi bỏ qua những tín hiệu cảnh báo về những điểm không ổn trong mối quan hệ bằng những suy nghĩ như là “tôi hoàn toàn yêu cô ấy, đó là điều duy nhất quan trọng”, hoặc là “mọi thứ xảy ra đều có lý do, và việc chúng tôi gặp nhau chắc chắn là định mệnh”. Những người lãng mạn luôn tin rằng đã tìm thấy tri kỉ của mình. Anh ta ngừng cân nhắc về những yếu tố quan trọng khác cho hôn nhân và sẽ mang niềm tin đó trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

FRIDA “SỢ HÃI”

Sợ hãi là một trong những kẻ thù hàng đầu trong việc đưa ra quyết định lựa chọn bạn đời. Thật không may, xã hội mà chúng ta đang sống lại vận hành dựa trên sự sơ hãi. Có hàng tá nỗi sợ được xã hội và thậm chí là cha mẹ, bạn bè đưa vào đầu chúng ta: sợ “ế”, sợ cảnh “cha già con cọc”…Những nỗi sợ đó dẫn chúng ta tới hôn nhân một cách vội vã, ngay cả khi mối quan hệ mà ta có chỉ ở mức trung bình. Lẽ ra, nỗi sợ duy nhất mà chúng ta nên sợ, là phải dành 2/3 cuộc đời còn lại của mình trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Thế nhưng đáng tiếc là không nhiều người có đủ can đảm để vượt qua nỗi sợ hãi và chờ đợi một người bạn đời xứng đáng.

ED “ĐẼO CÀY GIỮA ĐƯỜNG”

Vấn đề của Ed “đẽo cày giữa đường” là anh ta để những người khác đóng vai trò quá lớn trong quyết định tìm bạn đời của mình. Tìm kiếm bạn đời là công việc mang tính chất cá nhân, phức tạp, khác nhau đối với từng người và gần như không thể hiểu được bởi người ngoài. Nếu đã như vậy, thì hiển nhiên là ý kiến của những người khác không có liên quan gì tới quyết định của bạn.

Và điều buồn nhất là một số người đã chia tay với người bạn đời đích thực của mình, chỉ bởi vì sự phản đối của những người ngoài, hay một nhân tố bên ngoài nào đó (tôn giáo, quê quán…)

SHARON “HỜI HỢT”

Sharon “hời hợt” quan tâm tới mô tả trên giấy về người bạn đời của cô ta hơn là nhân cách bên trong. Cô ta có cả một danh sách các tiêu chuẩn: như là chiều cao, triển vọng công việc, mức độ giàu có, thành tựu hoặc một vài tiêu chí kì lạ như phải là người ngoại quốc hoặc một vài tài năng đặc biệt.

Mặc dù tất cả mọi người đều có những tiêu chí nhất định khi tìm kiếm bạn đời, nhưng một người thuộc tuýp “hời hợt” đặt những tiêu chí này lên trên hết, trên cả tình hình thực tế của sự gắn kết của cô ta với người bạn đời tiềm năng của mình.

STANLEY “ÍCH KỈ”

Có ba dạng ích kỉ và nhiều biến thể khác từ ba dạng cơ bản này.

• Dạng “cách của tôi hoặc biến”

Những người này không bao giờ chấp nhận hi sinh hay thỏa hiệp. Cô ta cho rằng nhu cầu, quan điểm, ý kiến của mình quan trọng hơn người bạn đời của mình. Và điều đó thể hiện trong việc cô ta đòi hỏi toàn bộ quyền lợi của mình phải được bảo đảm trong bất kì trường hợp nào. Thậm chí, trong một số trường hợp, những người thuộc tuýp này không muốn gắn kết trong bất kì mối quan hệ chính thức nào, cô ta muốn độc thân và luôn có người tới tán tỉnh xung quanh.

Những người thuộc tuýp này chỉ có thể kết hôn với hai dạng người: trường hợp tích cực là một người siêu dễ tính, và trường hợp tệ hơn là một người có lòng tự trọng rất thấp. Anh ta / cô ta từ bỏ hoàn toàn mong muốn có được vai trò cân bằng, và điều đó chắc chắn sẽ giới hạn chất lượng của cuộc hôn nhân.

• Dạng “Nhân vật chính”

Vấn đề của kiểu “nhân vật chính” là cô ta quá say mê bản thân mình. Cô ta muốn người bạn đời của mình đóng vai trò như một người hâm mộ vĩ đại. Buổi nói chuyện mỗi tối của cô ta với bạn đời sẽ có đến 90% là nói về cô. Vì dù sao thì cô cũng là “nhân vật chính” của mối quan hệ này mà. Thông thường, những người thuộc tuýp này chỉ có thể kết hôn với bạn chí cốt và sẽ có cuộc hôn nhất buồn tẻ bởi cô ta chỉ biết nói về chính mình.

• Dạng “đòi hỏi”

Ai cũng có những nhu cầu, và ai cũng muốn nhu cầu của mình được áp ứng. Nhưng vấn đề nảy sinh khi việc đáp ứng những nhu cầu như: cô ta sẽ nấu ăn cho tôi, anh ta sẽ là một người cha tốt…trở thành lý do chính để lựa chọn ai đó làm bạn đời. Những thứ kể trên là những điểm cộng rất lớn, nhưng nó chỉ là những điểm cộng. Sau một năm kết hôn, khi người “đòi hỏi” đã quen thuộc với việc các nhu cầu của cô ta được đáp ứng và không còn hào hứng, thì mối quan hệ sẽ dần đi xuống.

Vấn đề chính mà 4 tuýp kể trên: Ronald “lãng mạn”, Frida “sợ hãi”, Sharon “hời hợt” và Stanley “ích kỉ” sẽ khó tìm kiếm được một cuộc hôn nhân hạnh phúc nằm ở chỗ họ chọn kết hôn dựa trên sức ép hoặc sự thúc đẩy của các nhu cầu mà không hề xem xét kĩ tính cách của người bạn đời và những yếu tố khác đóng góp vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

VẬY ĐIỀU GÌ TẠO NÊN MỘT CUỘC HÔN NHÂN HẠNH PHÚC?

Lựa chọn bạn đời là một trong những quyết định quan trọng bậc nhất nhưng cũng thường là quyết định bị lựa chọn sai nhiều nhất. Vậy những nhân tố nào thực sự ảnh hưởng tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và làm thế nào để tìm kiếm được người bạn đời phù hợp cho mình ?

“Nước chảy đá mòn”, “mưa dầm thấm lâu”…là một số trong rất nhiều hiện tượng nói lên cùng một chân lý: những kết quả lớn lao thực chất đều là tập hợp của rất nhiều hoạt động nhỏ nhặt. Tình yêu và đặc biệt là hôn nhân cũng vậy. Nhìn bề ngoài, một cuộc hôn nhân hạnh phúc có vẻ sẽ có mô típ của một câu chuyện cổ tích, hay một kịch bản phim, khi những con người hoàn hảo trải qua rất nhiều khó khăn để đến với nhau và sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi. Nhưng hạnh phúc của con người không được cảm nhận trong những khoảng thời gian dài đến vậy. Hạnh phúc nằm trong những khoảnh khắc, những chi tiết nhỏ nhỏ như một nụ cười, một cái ôm, một món quà, một câu chuyện thú vị.

Vì vậy, khi nghĩ đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc, điều chúng ta thực sự cần tìm kiếm không phải là một công thức “hoàng tử – công chúa hạnh phúc mãi mãi về sau”, mà là tìm kiếm một mối quan hệ mà ta có thể tìm thấy hạnh phúc ở từng ngày một trong suốt 20,000 ngày sẽ chung sống bên nhau.

Vì vậy, hôn nhân không phải là những gì diễn ra trong tuần lễ trăng mật, không phải là những ngày Valentine, không phải là bữa tiệc ăn mừng khi hai bạn mua được ngôi nhà đầu tiên. Hôn nhân là chuyện ăn tối trong ngôi nhà đó cùng nhau 4386 lần, là những ngày bình thường chung sống cùng nhau.

Và tất nhiên, hôn nhân chẳng dễ dàng gì cả.

Để một mối quan hệ đủ mạnh mẽ để hai người có thể chung sống cùng nhau 20,000 ngày và làm điều đó một cách hạnh phúc, thì cần phải có rất nhiều thứ, và 3 thứ quan trọng nhất là:

MỘT TÌNH BẠN THÂN THIẾT

Phần lớn mọi người đều thích dành thời gian cho bạn bè của mình – đó là lý do chúng ta là bạn bè. Nhưng có một số người bạn đặc biệt, mà khoảng thời gian ở bên họ cực kỳ thú vị. Đó là những người có thể vượt qua được “bài kiểm tra giao thông”

“Bài kiểm tra giao thông” là như thế này. Nếu bạn kết thúc buổi gặp gỡ với ai đó và thực sự tận hưởng việc đưa họ về nhà, thì họ đã vượt qua được “bài kiểm tra giao thông”. Bạn thực sự thích khoảng thời gian ở cùng với họ.

Vượt qua được bài kiểm tra này có rất nhiều ý nghĩa. Nó có nghĩa là bạn thực sự thích tương tác với người đó, và ở bên người đó bạn sẽ không bao giờ chán nản.

Gần như không có gì quan trọng hơn trong việc lựa chọn bạn đời là tìm kiếm ai đó có thể vượt qua được “bài kiểm tra giao thông”. Một tình bạn vượt qua được “bài kiểm tra giao thông” khi tiến triển trở thành một mối quan hệ sẽ mang lại những ưu điểm sau:

• Không khí hài hước

Niềm vui: hai bạn sẽ có được niềm vui ngay từ những tình huống không vui vẻ như trễ máy bay, tắc đường…Và sự vui vẻ giữa các cặp đôi đã được chứng minh là một chỉ số quan trọng để dự đoán về tương lai của mối quan hệ.

• Tôn trọng cách suy nghĩ của nhau: một người bạn đời đóng cả hai vai trò là người tâm tình trong đời sống và công việc, và nếu bạn không tôn trọng cách họ suy nghĩ, bạn sẽ không muốn kể cho họ về những suy nghĩ của bạn về công việc, hay bất kì điều gì thú vị khác mà xuất hiện trong đầu của bạn, bởi vì bạn không thực sự quan tâm lắm tới ý kiến của họ.

Số lượng đáng kể những sở thích chung: điều này rất quan trọng, bạn sẽ không phải từ bỏ thói quen hay sở thích của mình khi tiến tới một mối quan hệ chung.

Một tình bạn vượt qua được “bài kiểm tra giao thông” sẽ ngày càng phát triển sâu sắc và thú vị hơn theo thời gian.

CẢM GIÁC VỀ “GIA ĐÌNH”

Nếu ai đó bắt bạn phải ngồi lên ghế trong suốt 12 tiếng mà không được di chuyển, thì chắc chắn suy nghĩ của bạn sẽ là “hãy chọn ngồi ở tư thế thoải mái nhất”. Bởi vì bạn biết rằng, khi làm một thứ gì đó trong thời gian dài, thì ngay cả sự khó chịu nhỏ nhất cũng sẽ phát triển và biến thành một cực hình. Do đó, khi bạn phải làm điều gì đó trong khoảng thời gian dài, rất dài, tốt nhất là chọn những thứ mang lại cho bạn cảm giác cực kỳ, cực kỳ thoải mái.

Khi đem nguyên lý này áp dụng cho hôn nhân, một sự “không thoải mái” liên tục giữa bạn và bạn đời có thể trở thành một nguồn không hạnh phúc bất tận, đặc biệt khi nó lớn dần lên theo thời gian, khá là giống như trường hợp tra tấn trên chiếc ghế. Cảm thấy “ở nhà” có nghĩa là cảm thấy an toàn, ấm cúng, tự nhiên, và hoàn toàn là chính mình, và để có được cảm giác này với bạn đời của mình, mối quan hệ của hai bạn cần phải có một vài thứ:

Tin tưởng và an toàn: bí mật là thuốc độc đối với một mối quan hệ, bởi vì chúng tạo nên một bức tường vô hình bên trong mối quan hệ, khiến cho cả hai người đều cảm thấy cô đơn. Và ngoài ra, những bí mật sẽ tạo ra sự nghi ngờ, một khái niệm trực tiếp mâu thuẫn với khái niệm “gia đình”. Đó là lý do tại sao ngoại tình trong khi đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc là một trong số những thứ thất bại và thiển cận nhất mà một người có thể làm.

Sự hấp dẫn tự nhiên: để tương tác giữa hai bạn trở nên dễ dàng và tự nhiên, và bạn có thể cảm thấy ở cùng “tần sóng” với nhau.

Chấp nhận khuyết điểm của nhau: khiếm khuyết là một phần nằm trong định nghĩa của con người. Và một trong những viễn cảnh tồi tệ nhất về hôn nhân là bị vợ / chồng chỉ trích cả đời vì những khiếm khuyết của mình. Điều này không có nghĩa là mỗi người không cần tự cải thiện bản thân mình, nhưng đối với mối quan hệ hôn nhân, thì thái độ tích cực của người vợ / chồng nên là “khi đã chấp nhận một người, là chấp nhận cả ưu điểm và khuyết điểm của người ta”.

NỖ LỰC ĐỂ TRỞ VUN ĐẮP CHO HÔN NHÂN

Con người luôn yêu thích tự do, vì vậy gắn kết con người lại với nhau trong một mối quan hệ là rất khó. Nếu như mong muốn một cuộc hôn nhân bền vững mà không nỗ lực vun đắp cho nó, thì cũng giống như mong đời một sự nghiệp thành công mà không bỏ ra chút công sức nào.

Vậy những kĩ năng nào mà các cặp đôi cần biết để vun đắp cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc ?

Giao tiếp: tầm quan trọng của giao tiếp đối với mối quan hệ cũng giống như oxy với sự sống. Giao tiếp kém là nguyên nhân hàng đầu khiến các cặp đôi tan vỡ.

Duy trì sự bình đẳng: trong một mối quan hệ, rất dễ xảy ra tình trạng một người lấn át người còn lại. Điều đó không thuận lợi cho mối quan hệ và cũng hạn chế những tiềm năng của mối quan hệ.

Biết cãi nhau đúng cách: tranh cãi là chuyện không thể tránh khói trong hôn nhân. Vấn đề là với các cặp đôi biết cãi nhau đúng cách, họ sẽ tháo ngòi căng thẳng, tiếp cận vấn đề với sự hài hước, và thực sự lắng nghe phía bên kia. Họ sẽ tránh việc vì giận dữ mà lỡ lời hay trở nên độc địa. Những đôi biết cãi nhau đúng cách cũng sẽ ít cãi nhau hơn, vì họ hiểu được phần lớn các cuộc cãi nhau đều xuất phát từ những khác biệt cơ bản trong tính cách của hai người. Điều này không thay đổi được, nên họ học cách chấp nhận, kiềm chế và tránh việc cãi nhau nhiều lần về cùng một vấn đề.

Mọi mối quan hệ đều có những khiếm khuyết và chúng ta không thể hy vọng gặp được một ai đó đạt được tất cả điểm A+ trong các tiêu chí kể trên. Chúng ta chỉ có thể hy vọng tìm được một người có thể thỏa mãn được đa số các tiêu chí kể trên, bởi vì mỗi một tiêu chí này đều đóng vai trò rất lớn trong hạnh phúc cả đời của bạn.

Và bởi vì những tiêu chí kể trên đã rất khó để thỏa mãn rồi, nên bạn đừng tìm cách làm phức tạp nó lên bằng việc đưa thêm các tiêu chí bên ngoài của riêng bạn. Phần lớn những tiêu chí đó sẽ không có ảnh hưởng lớn tới hạnh phúc của bạn. Ví dụ như sẽ rất thú vị nếu anh chàng của bạn biết chơi guitar, nhưng đừng biến việc chơi guitar thành một tiêu chí “phải có”.

Nhặt nhạnh đăng: Jeveolla
Share:

TẤM THIỆP THỨ 70 KHÔNG BAO GIỜ CÓ...

[ Dành một khoảng lặng riêng cho TTHN ]

Em có thói quen tặng thiệp cho anh. Mỗi tháng, từng cánh thiệp chứa đựng những ngày vui, ngày buồn, những giận hờn, động viên, nhắc nhở của em dành cho anh. Nhờ đó mà hầu như có chuyện gì trong thời gian bên nhau mình đều nhớ.


Tấm thiệp thứ 1

Ngày anh nói có người bạn phát hiện tên tụi mình viết tắt giống nhau qua chữ ký trong một cuốn lưu bút. Mình học chung trường 3 năm, biết mặt nhau, nói được vài câu nhưng đến những ngày cuối cấp mới thân hơn một chút.

Sinh ra ai cũng có một nửa dành riêng cho mình và tạo hóa để TTHN được gặp nhau là một cái duyên.

Tấm thiệp thứ 3

Ngày 6h sáng, anh chạy đến nhà em, phe phẩy tờ báo có tên 2 đứa trong danh sách đậu đại học. Hai đứa lật đật highlight tên mình rồi chạy khắp nơi, cười hể hả quên cả báo cáo phụ huynh.

Ngày... trong lúc “đánh nhau”, anh chụp lấy tay em và giữ chặt: “Tay em ấm lắm, không bao giờ anh buông”.

Tấm thiệp thứ 6

“Tấm thiệp thứ 70, mình lấy nhau em nhé”. Anh cứ lặp đi lặp dù em hét ầm lên và bắt anh gật đầu chịu tháng thứ 99.

Tấm thiệp thứ...

Anh - Bách Khoa, Quận 10, em - Nhân Văn, Thủ Đức, suốt năm đầu đại học, ngày ngày anh đưa em đến giảng đường, ngồi bên cạnh dặn “ngồi im đó nghe thầy cô giảng, còn viết bài thì để anh”. Đến lúc em la làng thì anh mới chịu về học đúng trường. Vậy mà lâu lâu em vẫn thấy anh xuất hiện, ngồi cạnh hí hoáy ghi bài cho em. Mỗi kỳ thi, bước ra khỏi phòng là anh đứng sẵn chờ đợi để đoán kết quả qua sắc mặt em. Anh bận rộn với em nhưng kết quả học tập của anh vẫn tốt. Tập học em, lật lại còn đầy chữ anh đây.

Những ngày xa nhà, em hay bệnh, anh lặng lẽ lo cho em từng chén cháo, viên thuốc, ngày nào cũng chạy đến gặp em. Dành dụm mua được cái điện thoại cũ, em ái ngại lắc đầu nhưng anh cứ bắt “giờ hai đứa chỉ có một cái, em giữ lấy, anh sẽ luôn là người tìm cách liên lạc”.

Khi nhà em xảy ra chuyện, anh chạy đến, lôi em ra khỏi nhà, chở em đi vòng vèo cho khuây khỏa và ôm em thật chặt “Em lúc nào cũng có anh đây”. Chỉ cần anh ôm thôi, em như được bù đắp mọi thứ em thiếu thốn từ gia đình. Điều anh mang đến cho em không chỉ giới hạn là đủ mà rất đầy.

Nhớ những lần mình giận nhau, có lúc giận nhau “thật to”, anh chịu đựng sự im lặng của em một lúc rồi hỏi: “Có bao giờ anh để em lạnh không?”. Em ấm ức vì để anh chiều chuông đến hư và lí nhí “em sai rồi!”

Có một chiều mưa, mình bước vào một quán ăn đông người, tự dưng có cô chú ngồi đối diện nhìn anh nói: “Cậu trai, phải biết giữ lấy nụ cười cô gái này nhé!”. Em tròn mắt còn anh cười rồi dạ rõ to. Ra khỏi quán, em buồn hiu: “Sao chú đó nói vậy ha anh? Liệu anh sẽ làm em buồn?”, Anh nhỏ nhẹ: “Chuyện em buồn anh sẽ không tránh khỏi, nhưng anh biết làm thế nào để mang đến và giữ nụ cười cho em”.

Tấm thiệp thứ 36 – Anh để em chờ mãi…

Chiều gió, trong lúc em chờ anh đến, anh rơi ngã. Và vỡ! Lần đầu tiên anh để em phải chờ đợi và chờ đợi đến bây giờ. Anh không còn về với em nữa! Em không biết nguyên nhân nên chỉ biết đổ lỗi vì gió. Mọi người an ủi em với lý do là số phận. Số anh, phận em! Là thế?

Là em ôm anh trong tay, để anh lạnh dần… Tiếng của anh còn đó “Có bao giờ anh để em lạnh không?” “Em lúc nào cũng có anh đây”. Anh nằm im, mặc cho em nài nỉ “Làm ơn, thở cùng em!” Em thấy mình bất lực, không biết làm thế nào để giữ anh lại.

Là vành khăn tang, đôi nhẫn, trong khi ba mẹ, gia đình đang rối bời chuyện anh nhưng phải chấp nhận “Đây là điều tụi con muốn”. Điều cuối cùng em làm được cho TTHN.

Là sau đó, những lúc nhìn mẹ anh khóc em chỉ biết nín lặng, không dám để nước mắt mình rơi, sợ làm mẹ anh buồn thêm.

Là những ngày tháng cuối năm đại học, em ôm tập vở, ngồi tựa vào anh và nước mắt cứ chảy dài.

Là bây giờ những lần nhà có chuyện, em một mình chạy ra với anh. Nhìn anh, chờ đợi cái ôm thật chặt.

Là mỗi tháng em vẫn giữ thói quen gửi thiệp cho anh, chấp nhận quen với khoảng trống bên cạnh.

Là trong những giấc mơ, em thấy mình cứ bước hụt chân. Anh về, luôn cười với em. Mỗi sáng, cùng với nụ cười anh, em biết mình vẫn ổn.


Có những nơi em không còn dám quay lại vì sợ kỷ niệm quấn riết làm em phải đau. Nhưng không kiềm được anh à. Nhiều lần em một mình vào trường 2 đứa, những hình ảnh kỷ niệm ùa về theo từng bước trên con đường mình đã qua, dừng trước DTE, cây trứng cá, cái cửa phía sau lưng B11…

Hôm nay, giấc mơ đầu tiên khi em quen anh lại về, anh nắm tay em cùng bước qua một cây cầu xâm xấp nước, em sợ nhưng vẫn tin tưởng, an lòng nắm chặt tay anh. Sao khi quay lại, trên con đường về chỉ còn mỗi em? Một mình! Hoang mang! Hình ảnh tấm khăn trắng phủ lấy anh cứ quay về ám ảnh em.

Tấm thiệp thứ 69 là tấm thiệp cuối em dành cho anh. Tháng đó em khóc thật nhiều. Con số 70 không hiện hữu, chiếc nhẫn ngón áp út ngày anh đi cũng không còn vừa vặn.

Tháng 11 - có ngày sinh của Anh. Nhớ về anh với cảm giác mất mát nhưng thuộc về em mãi mãi, trọn vẹn, đẹp đẽ…

Hôm nay em ổn, anh ạ!

[ TTHN – Nhân iu ]
Share:

Hành lý hư vô - Nguyễn Ngọc Tư

Cả khi xe chuyển bánh rồi bạn vẫn còn kinh ngạc, thì ra chỉ cần chừng này thứ mang theo. Chục ngoài bộ quần áo, mùng mền, đôi gối,  vài cái khăn choàng cổ. Mà cũng không chắc chúng cần thiết với mình.

Có quá nhiều thứ để nhìn nhận lại trước và trong những cuộc chia tay, như cái chị khóc mếu kia chưa chắc sẽ nhớ về bạn nhiều hơn người vẻ như tỉnh bơ cà rỡn (nuốt trộng nỗi buồn vào lòng vốn là chuyện chẳng dễ gì), hay đằng sau câu “sẽ gọi điện thường xuyên” là một rừng lừa phỉnh bởi mai đây hít thở thứ không khí khác, sẽ chẳng còn gì chung để chia sẻ cho nhau. Và xứ sở bạn tưởng như đậm đặc trong từng tế bào máu, không sống nổi nếu thiếu vắng, ngay khi rời đi đã có nơi chốn mới thay vào.

Hiểu cách những mối quan hệ biến dạng sau mỗi cuộc chuyển dời, nhất là giữa người với người, nhưng sau vài lần chuyển nhà, đồ đạc mới là thứ khiến bạn ngạc nhiên. Những thứ bạn phục thuộc vào, như thể chúng là tai, là mắt, là oxy, hóa ra buông bỏ được. Và có thể buông nhẹ không.


Vẫn nhớ lần chuyển nhà đầu tiên, trước buổi rời đi căng đầu nghĩ coi bao nhiêu thứ cồng kềnh này xe tải hạng nào, bao xe thì chở hết. Gì cũng muốn mang theo. Sao thiếu được cái tủ lạnh dành trữ đồ ăn, hay bộ bàn trà, vốn là kỷ vật của bà nội. Kệ sách, với tín đồ gặm chữ không thể không có. Mớ đồ sứ tinh tế nhặt nhạnh được từ những phiên chợ cuối năm. Phải nhấc bổng căn nhà lên được bạn cũng không bỏ rơi nó. Trên tường vách vẫn còn những cây đinh xiêu vẹo được đóng bởi tay của ông chồng quá cố, chục ngoài cái vạch đánh dấu cuộc nhổ giò của thằng con.

“Phải mua giấy dán tường che hết chỗ tèm lem này mới được”, bà khách đầu tiên tới coi nhà ngay sau bữa bạn treo bảng reo bán, đã phán luôn khi nhìn thấy những vạch sơn vàng. Tự tin với mớ vòng vàng xủng xẻng trên người, khách xông vào tận buồng trong, nói phá luôn cái cửa này cho thoáng gió, bếp kê cao thêm hai cục gạch là vừa, cây bàng ngoài sân đốn luôn khỏi mất công quét dọn mùa lá rụng. Như thể ngôi nhà đã thuộc về bà, ngay khi cuộc mua bán còn chưa bắt đầu, mặc cả chưa đến đâu. Trong giây lát bạn cảm giác mình là khách, đi đứng sẽ sàng, đến bà kia phải mời ngược lại kìa chị uống nước đi, ngại khỉ khô gì. Khách về rồi mới dám tin nhà này là nhà mình, trường kỷ bạn đang ngồi nín thở sợ nó đau đây chính mình đánh đổi từ những buổi dạy thêm khản giọng.

Mớ đồ này phải đánh đổi thanh xuân mới sắm được đó, bạn bảo vậy, khi cuộc chuyển nhà làm hao kiên nhẫn của mấy chị tới dọn phụ. Chúng cho bạn cảm giác sống, là nôn nao ngay khi gặp lần đầu, là khắc khoải chờ đón về, là mãn nguyện khi nhìn chúng chễm chệ giữa nhà. Cho nên cả cái ấm sứt vòi cũng được cưu mang tới cùng. Bạn chứng minh câu “một lần dọn nhà bằng ba lần cháy” là ứng vào ai đó, không liên quan gì mình. Sau cuộc chuyển dời bụi là bị bỏ rơi, cùng những góc trần nhà bị ngấm nước, những tờ nhật báo mục rã.

Hồi đó bạn đã qua bốn mươi, tự hào sống trong một căn nhà tiện nghi, và gặt hái vô số trầm trồ từ những người khách lần đầu tới chơi, “một mình nuôi con đã giỏi, mà còn sắm sửa vầy thì không phải giỏi vừa”. Ở giữa những thứ đáng giá khiến cho mình đáng giá.

Mấy khuya mất ngủ đi lại trong nhà, phát hiện ra đồ đạc tưởng nhiều nhưng góc này, ngách nọ vẫn trống trơ. Lại phải nghĩ coi sắm thứ gì làm đầy nó. Phải rất lâu sau đó mới nhận ra bao nhiêu đồ đạc cũng chẳng lấp nổi biển khơi trong lòng.

Đó là khi chuyển nhà cuộc nữa, tới một nơi chốn xa xôi nghĩ thôi đã ngại, muốn hay không cũng phải bỏ lại mấy món cồng kềnh. Bạn gọi người bán bớt tủ giường, lúc họ tới lấy đi, bạn chợt nhận ra những khoảng trống không còn đáng sợ. Dễ chịu nữa là khác. Giây phút hít hà khoảng không gian thoáng đãng trong nhà, bạn bỗng nghĩ về tự do. Mặc dù ý nghĩ đó dường như không đúng, mớ tủ giường kia cầm tù bạn hồi nào đâu, mà giờ lại thấy thoải mái như chim sổ lồng.

Nhưng phải tới chuyến đi mà bạn tin là cuối cùng này (đêm qua có một bà già bên xóm ngồi bên bạn thì thầm, “giờ thì con nhỏ chịu nghỉ ngơi rồi”), bạn mới thật sự nhìn đồ đạc như một giấc mơ. Cái máy điều hòa bạn không cách nào thiếu nó khi đi qua những mùa khô sôi nắng, giờ không có bạn vẫn ngủ ngon lành. Và ngủ sâu đến mơ cũng nhẹ không thể chạm vào. Hay cái điện thoại kia, thứ kết nối bạn với thế giới, dính cứng bạn vào những mối quan hệ vô hình, giờ nằm một xó. Từ bạn đi phần lớn thời gian nó ngủ lơ mơ vậy, nhưng đôi lúc vẫn rung lên, ngay thời khắc ấy bạn có thể nhìn thấy kẻ đã đánh thức nó đang tự vỗ vào trán mình kêu “mình mất trí thiệt rồi, người đã đi mất biệt có gọi cũng chẳng thể nghe”. Chị ta không tiết lộ thêm gọi bạn để nói chuyện gì. Nhưng chuyện gì thì cũng không ngoài cái sự chị ta nhớ bạn, và quên chị từng tiễn bạn đi.

Sáng đó trời mưa, người đưa tiễn không đông lắm. Bạn ngó coi mấy chiếc xe chạy sau mình có chất đầy những hư vô, thứ hành lý duy nhất bạn có thể mang theo, thứ khiến bạn cảm thấy cần thiết hơn cả những áo khăn được gói chặt bên mình, cả lúc mục rã đi còn chưa xài tới.

Share:

Ngày và tháng rút ngắn trong tiếng Thái

สวัสดีครับ!

Hôm nay chúng ta sẽ cùng học ngày tháng viết tắt trong tiếng Thái. Có nhiều người học tiếng Thái thấy đâu đó các ký hiệu viết tắt của ngày tháng và không biết đó là gì. Các ký hiệu tắt này được dùng khá rộng rãi trong văn bản hành chính, hóa đơn và cả trên nhãn thức ăn. Thế nên chúng ta cùng tìm hiểu nào


Month Abbreviations 

1. ม.ค. = มกราคม = Tháng một (January)
/má-gà-raa-kom/ 

2. ก.พ. = กุมภาพันธ์ = Tháng hai (February)
/gum-paa-pan/
    
3. มี.ค. = มีนาคม = Tháng ba (March)             
/mii-naa-kom/                

4. เม.ย. = เมษายน = Tháng tư (April)             
/mee-sǎa-yon/                

5. พ.ค. = พฤษภาคม = Tháng năm (May)       
/prʉ́t-sà-paa-kom/         

6. มิ.ย. = มิถุนายน = Tháng sáu (June)       
/mí-tù-naa-yon/             

7. ก.ค. = กรกฎาคม = Tháng bảy (July)       
/gà-rá-gà-daa-kom/       

8. ส.ค. = สิงหาคม = Tháng tám (August)       
/sǐng-hǎa-kom/              

9. ก.ย. = กันยายน = Tháng chín (September)         
/gan-yaa-yon/                

10. ต.ค. = ตุลาคม = Tháng mười (October)       
/dtù-laa-kom/                  

11. พ.ย. = พฤศจิกายน = Tháng mười một (November) 
/prʉ́t-sà-jì-gaa-yon/         

12. ธ.ค. = ธันวาคม = Tháng mười hai (December) 
/tan-waa-kom/                  


Day Abbreviations

13. จ. = จันทร์ = Thứ hai (Monday)                   
/jan/                                  

14. อ. = อังคาร = Thứ ba (Tuesday)                    
/ang-kaan/                         

15. พ. = พุธ = Thứ tư (Wednesday)                       
/pút/                                  

16. พฤ. = พฤหัสบดี = Thứ năm (Thursday)           
/pá-rʉ́-hàt-sà-bͻͻ-dii/      

17. ศ. = ศุกร์ = Thứ sáu (Friday)                       
/sùk/                                

18. ส. = เสาร์ = Thứ bảy (Saturday)                     
/sǎo/                                

19. อ. = อาทิตย์ = Chủ nhật (Sunday)                 
/aa-tít/                             

20. ว.ด.ป. = วัน เดือน ปี = Ngày tháng năm (Day Month Year) 
/wan dʉan bpii/      

Các ký hiệu tắt này cũng khá khó nhớ. Nó sẽ dễ hơn nếu các bạn nhớ tên đầy đủ của từng tháng. Chúc các bạn học tốt

Sawatdii krub!
Kit

Nguồn tiếng Anh Thai Language Hut
Share:

Bargaining with Street Vendors – Exploitation or Prudence?

Today, a video was brought to my attention through WhatsApp and it wasn’t difficult to find the same on YouTube. It carries a message which at first seemed to be perfectly valid. The comments on this YouTube video also showed that many or most viewers agreed with it. However, if we think a little deeper, like everything else in this world, it isn’t as simple as that. To make this discussion easier, it will be good to spend two minutes watching this video.

For those who are unable to watch this video for whatever reason, it is about a rich man bargaining with a street vendor to reduce the price of tender coconut. When the vendor refuses to bring down the price pointing out how he has been in the sun all day to sell this, the rich man calls the vendor a thief and walks away. Later, when the same person walks back with a bottle of some soft drink, the vendor asks him if he bargained on the price of the drink (which turns out to be higher than that of the tender coconut). He then asks why bargain only with the poor on streets and not with rich in superstores and malls. The rich man agrees with the point and feels guilty. The video ends with a message of how bargaining with the poor is a form of exploitation and how, by doing so, we are a part of the problem of poverty.


I do agree that the street vendor is putting in a lot of effort and, in this case, his price also is not very unreasonable – especially when compared to the bottled, unhealthy soft drink which is undoubtedly overpriced. I also have no doubt that the poor are vulnerable and subject to exploitation. It almost goes without saying, that we should not exploit anybody (the poor included), because when we exploit, we are always exploiting their weakness. As long as we are talking about such broad and high principles, we can speak in absolute terms. However, the closer we get to reality, the more factors come into play, and the less we are able to take an unqualified stand. Hence the need of this elaborate discussion rather than merely giving a thumbs-up to this video.
Before we take up the specific case of this video, let us analyze why people bargain. In some situations, it might be an attempt to exploit the inability of the poor vendor to enforce the fair price that he is demanding. If so, the behavior is undoubtedly despicable. (Is there a need to specify that this is in reference to my own moral standards and may not hold for somebody else?). However, what about the case in which the poor vendor is demanding an unfair price? He might be making an attempt to exploit the ignorance of the rich person. Isn’t the latter justified in making an attempt to save himself from being fooled? Take another example of a cab driver trying to exploit the need or urgency of a person who needs to get to the hospital by demanding a high fare. The customer might be willing to pay a higher fare in a metered cab because he trusts the meter, and might bargain with a poorer, local taxi driver whom he might suspect of asking an unreasonable fare.
This suspicion is often justified because many a times drivers of auto-rikshaws and cabs charge based on the customer’s knowledge of the route or his urgency (e.g., exorbitant fares during night or when it is raining). Many street vendors also give you a price for their goods based on whether you walk to their shop or drive in a luxury car (i.e., based on their reading of how much you might be willing to pay for it). So if you are a rich person or has at least given that impression to the vendor, if you don’t bargain effectively, you might end up paying much more than the person who bought the same item before you. On a branded item with a marked price (as in the case of a metered taxi), you are at least sure that everybody is paying the same price.
I don’t think it is any more right to exploit a rich man’s ignorance or need than it is to exploit a poor man’s weakness. Also, it is no more wrong for a rich man to defend against such exploitation by bargaining than it is for a poor vendor to refuse to sell his goods at the lower price being bargained for. While we must allow the poor man his rights, we should not deny the rich man his. The rich man in this video is definitely in the wrong – but that is not for bargaining or for refusing to buy the coconut except on terms acceptable to him; he is in the wrong for abusing the vendor and calling him a thief. It is to be noted that this fault has no relation to the act of bargaining (this would be wrong even if he had bought the item at double the price that was asked for), and has been included in the video only to show the customer as a bad person and to make the propaganda more convincing.
It is this propaganda element that I found most offensive in this video. It is not difficult to take a video in which a tender coconut vendor on a deserted highway abuses a polite, thirsty, exhausted rich customer and refuses to reduce the price to a reasonable level. (Note that in the video we have no way of knowing whether the price being asked for is fair or not. In Bangalore, the price of tender coconut is Rs 15 to Rs 20 while the vendor is asking for Rs 30. In Kerala, the price is Rs 25 to Rs 30. I don’t know of the price in other places, but depending on where this is happening, the price might be justified or not. It depends on scarcity of tender coconut in that place, transportation costs, etc., but not on how much a bottle of branded soft drink costs). Isn’t it interesting to see how the hero and villain roles have now been reversed?
In general, it is naive to take such videos at face value, fall for the propaganda in them, accept the message in them without questioning, and sharing them to the peril of more naive persons. It doesn’t hurt to give some serious thought, to separate propaganda and real substance, and decide for ourselves what we want to believe. This holds true in the case of this video, and holds true in the case of this blog post. Of course, I know that readers of avalokanam are already in this category!

Source: http://www.avalokanam.com/2015/05/bargaining-with-street-vendors.html
Share:

Đó chính là chân giá trị của cái gọi là từ thiện

Một cô gái hỏi: "Bao nhiêu tiền 1 trái dừa vậy ông?"
Ông già bán dừa trả lời cô gái: "Thưa cô 10 ngàn 1 trái."
Cô gái nói: "Bán cho tôi 2 trái 15 ngàn được chứ, không được tôi đi chỗ khác."
Người bán dừa trả lời: "Cô lấy đi, 15 ngàn 2 trái. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt rồi bởi vì cả ngày nay tôi chưa bán được cho ai cả”
Cô gái lấy 2 trái dừa và bỏ đi với cảm giác của một người chiến thắng.

Cô ấy bước vào xe hơi và đi đón cô bạn, cả 2 cùng tới một quán ăn sang trọng. 2 cô gái ngồi xuống bàn và gọi những thứ họ thích. Họ chỉ ăn một ít và để lại rất nhiều thứ mà họ gọi ra.
Sau đó cô ta thanh toán hóa đơn. Hóa đơn là 950 ngàn, cô gái đưa 1 triệu và nói với ông chủ quán: "Khỏi thối"

Sự việc này có vẻ rất bình thường đối với ông chủ quán giàu có. Nhưng nó rất đau đớn cho người bán dừa tội nghiệp. Tại sao chúng ta thể hiện sự tính toán chi li khi chúng ta mua hàng của những người nghèo khổ tội nghiệp? Và tại sao chúng ta lại quá hào phóng với những người không cần sự hào phóng của chúng ta?

Mỗi lần một đứa trẻ nghèo đến với tôi để bán một cái gì đó đơn giản, tôi lại nhớ về ba tôi. Ba tôi thường mua những món đồ lặt vặt từ những người nghèo khó với giá cao, mặc dù ông không thực sự cần đến chúng. Có lần tôi thắc mắc hỏi ba về hành động “kỳ quặc” đó thì ba tôi nói: "Đó chính là chân giá trị của cái gọi là từ thiện”.

- Sưu tầm


Share:

มานะ มานี ปิติ ชูใจ - Sách luyện đọc tiếng Thái


มานะ มานี ปิติ ชูใจ dành cho học sinh tiểu học lớp 1 - 6, 12 cuốn (mỗi học kỳ 1 cuốn giống Việt Nam) dùng để luyện đọc tiếng Thái của bộ Giáo dục Thái Lan từ năm 2521–2537 (1978 - 1994). Với cách sắp xếp dễ hiểu và phong phú về nội dung, bộ sách này đã được sử dụng giảng dạy tại nhiều trường/ trung tâm đào tạo tiếng Thái trên thế giới.


Lớp 01 - Lớp 02 - Lớp 03 - Lớp 04 - Lớp 05 - Lớp 06
Share:

BNTT KỲ 379 – NGƯỜI ĐẾN SAU



“Với người đến sau, trái tim như đang treo lửng lơ trên bờ vực. Chỉ chực rơi xuống và vỡ tan ra… Làm người đến sau là cứ mãi ngậm ngùi nhìn người ta hạnh phúc, rồi nghĩ rằng hạnh phúc của người cũng là hạnh phúc của mình”. Người tình dẫu sao vẫn có được những giây phút yêu thương, quan tâm ngắn ngủi. Nhưng với người đến sau thì không biết làm gì hơn ngoài việc khóa kín những tình cảm trong lòng mình, không dám nói ra. Sống, là đôi khi phải học cách CHẤP NHẬN và TỪ BỎ… Từ bỏ, không phải là yếu đuối. Từ bỏ, là để tự cho mình những cơ hội tốt hơn.



Share:

Noel này, Mình hẹn hò đi anh - Du Phong



Người ta nói : “Love is Blind” - Tình yêu thì mù quáng. Câu nói này có lẽ không sai. Bởi có một ngày tôi nhận ra rằng, tình yêu không phân biệt tuổi tác, địa vị, thời gian, không gian, và cả giới tính. Sự mù quáng cũng vậy. Có lẽ bởi thế mà chúng luôn song hành cùng nhau, đôi khi là qua cả sự chia lìa, sống chết. 

Tôi - Kẻ tự cho rằng mình đã có hầu hết những thứ cần có: Nhan sắc tạm được, trí thông minh đủ dùng, một công việc ổn định và một cuộc sống không quá nhiều sóng gió, bấp bênh. Chỉ duy nhất có một điều tôi khát khao có được, nhưng lại chẳng phụ thuộc vào bản thân mình, đó là anh. 

Anh - một người đàn ông (trong mắt tôi là) hoàn hảo: đẹp trai, có tài, rất tốt bụng và là một chỗ dựa vô cùng vững chãi cho bất cứ cô gái nào, dù là mỏng manh yếu mềm hay cứng rắn, mạnh mẽ. Nhưng - người anh chọn để yêu lại không phải một cô gái. 

Anh ấy - Một người đàn ông đa cảm, nhiều ưu tư và luôn bị vướng vào vòng vây của tình cảm và lý trí. Yêu đến tận cùng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi những ràng buộc của định mệnh trớ trêu và cuộc đời nghiệt ngã. 

Tôi yêu anh, âm thầm và tự nguyện. Ngay từ khoảnh khắc mới bước chân vào công ty, lần đầu nhìn thấy và cúi chào anh - khi ấy với cương vị Trưởng phòng, tôi đã mặc định tình yêu của mình dành cho anh, không thể nào đổi khác. Mặc kệ những món quà, những lời tán tỉnh hay thậm chí dèm pha của những anh chàng vây quanh, tôi vẫn hướng về anh với tất cả những rung động của tình yêu đầu đời cộng với thật nhiều cảm xúc, một chút nể phục, một chút hâm mộ, một chút mộng mơ…Kể cả khi bất ngờ biết được anh thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, tôi cũng không mảy may có ý định đối xử với anh ơ thờ lạnh nhạt, chứ đừng nói gì tới chuyện rời xa. 

Hai năm trôi qua, tôi với anh gắn bó trên danh nghĩa bạn bè và đôi khi là ra ngoài phạm vi công việc. Anh coi tôi là một người bạn thân đúng nghĩa, không hơn. Chúng tôi thỉnh thoảng dành những ngày nghỉ cuối tuần cho nhau, cùng thưởng thức những món ăn ngon ở một nhà hàng lạ, xem những bộ phim bom tấn mới ra lò, hay chỉ đơn giản là lang thang ở một góc quán café nào đó, tâm sự vu vơ về chuyện đời, chuyện người… 

- Cứ dành hết thời gian rảnh cho anh đi, em sẽ sớm thành bà cô già hay cáu kỉnh, ngày ngày ra ngõ chống tay lên nách chửi đổng lũ trẻ con phá xóm phá nhà. 

- Chẳng sao! Em cứ theo anh đến già! Hoặc nếu không muốn vậy, thì anh lấy em đi! 

- Lấy em ư? Rất tiếc, em chưa đủ tiêu chuẩn, chúc may mắn kiếp sau nhé. 

- Tiêu chuẩn của anh thế nào nào? 

- Hừm... thích xem bóng đá, có thể uống bia trò chuyện với anh thâu đêm, không lườm nguýt hay làu bàu khi anh hút thuốc, và… cho anh cảm giác yêu và được yêu.

Tôi xoáy sâu vào đôi mắt nâu ẩn sau cặp kính cận. Đôi mắt đó chợt bừng sáng lên, tôi biết anh đang bóng gió về điều gì, tôi biết trong đầu anh đang nghĩ tới ai. Bóng đá thì tôi có thể học để thích, uống bia cũng cố được, thuốc lá thì cũng có thể chịu đựng, nhưng còn cái cuối cùng thì… 

- Anh ấy dạo này khỏe chứ? - Tôi hỏi anh, giọng trìu mến. Tôi chưa bao giờ gặp anh ấy, bởi anh ấy chỉ đôi khi xuất hiện trong những câu chuyện vu vơ của anh, một hình bóng thường hiện lên một cách nhạt nhòa, nhưng lúc nào cũng ngập tràn cảm xúc. 

- Ừ… Dạo này cả hai đều bận nên cũng ít gặp nhau. 

- Em muốn gặp anh ấy! 

- Để làm gì? 

- Em muốn biết người em yêu yêu người thế nào… 

Anh cười hiền, lấy điếu thuốc lá ra và châm, khói bay nghi ngút, mắt kính anh mờ đi. Có lẽ, anh chỉ muốn chấp nhận một đứa con gái gan lì và đôi khi gàn dở như tôi ở bên cạnh. Bao nhiêu người để ý anh, không thiếu những cô gái sẵn sàng chết vì yêu anh, nhưng anh đủ thông minh để khiến họ bước ra khỏi cuộc đời mình mà không cần xua đuổi hay làm cho họ phải sốc vì một sự thật khủng khiếp. Có lẽ tôi yêu anh cũng vì như vậy, anh bản lĩnh hơn nhiều kẻ tự xưng là “đàn ông đích thực” ngoài kia… 

Gió rét về. Tôi quàng lên cổ anh chiếc khăn len caro mà tôi cặm cụi đan cả tuần trời rồi khoác tay anh trên phố. Nhiều đôi chân bước chậm lại, nhiều cặp mắt tò mò dõi theo, nhiều lời trầm trồ vang lên khe khẽ. Nhìn bên ngoài, chúng tôi như một đôi tình nhân hoàn hảo, ngọt ngào và lãng mạn. Cảm giác xốn xang, hạnh phúc ùa lên trong lòng, tôi siết lấy tay anh mạnh hơn. 

- Anh! Tối nay, mình đi hẹn hò nhé! - Tôi vừa nói vừa cười, là đùa, nhưng có không ít sự hy vọng được giấu nhẹm bên trong mà cả tôi và anh đều biết. 

- Em biết đấy… - Anh không quay sang nhìn tôi, bỏ lửng câu nói giữa lưng chừng.

- Không sợ em ghen à? - Lần này tôi nói thật, giọng hờn dỗi. 

- Em ghen khi thấy người mình yêu hạnh phúc sao? 

Tôi lặng im. Ừ nhỉ, anh đang hạnh phúc với tình yêu của mình, tôi phải vui mới đúng chứ? Vả lại, tôi đâu phải là gì của anh thì lấy quyền gì mà ghen đây? 

- Tối nay, hai người đi đâu? 

- Ở nhà thôi, xem đá bóng. 

- Em gặp được không? 

- Em không ngại khi nhìn bọn anh gần gũi chứ? 

- Dĩ nhiên là không rồi! 

- Nhưng anh ngại. 

Tôi tiu nghỉu. Anh luôn luôn như vậy, luôn kiếm cớ để trì hoãn không cho tôi gặp anh ấy. Anh sợ tôi bị tổn thương chăng? Vậy anh nghĩ là cứ lặng thầm bên anh, yêu anh đơn phương thế này, tôi không có cảm giác gì hay sao? Tôi cũng buồn và chạnh lòng lắm chứ! Nhưng sẽ chẳng bao giờ tôi nói ra điều đó, bởi lẽ, tôi sợ một ngày anh biến mất khỏi cuộc đời mình mãi mãi. Nếu có thể, tôi thà suốt đời đứng bên cạnh cuộc đời anh thôi. 

Về nhà. Trong bữa cơm, mẹ lên tiếng: 

- Cô Phương nói gặp con tay trong tay với anh chàng nào đó đẹp trai ngoài đường. Sao không dẫn bạn về chơi. 

- Thì… chưa đến lúc mà mẹ! - Tôi ỡm ờ, cứ lâu lâu mẹ lại nhắc tới chuyện yêu đương. Tôi mới hai tư tuổi chứ đã già dặn gì đâu. 

- Đến lúc rồi, con gái ạ! - Bố nhìn tôi, giọng nghiêm túc. Tôi biết, rồi sẽ đến lúc mình không lần lữa thêm được. 

Có lẽ tôi sẽ nói với anh, một lời thỉnh cầu thực sự. Tôi sẽ chẳng đời nào chịu ở bên một ai khác không phải là anh. Vậy nên tôi sẽ nói, nói hết những suy nghĩ của mình, rằng chỉ cần anh bên tôi, thì trái tim của anh hướng về ai cũng được, rằng anh hãy coi tôi là gia đình của mình, rằng tôi yêu anh và chấp nhận mọi thứ thuộc về anh, kể cả anh ấy. Tôi cũng đoán được câu trả lời của anh, nhưng lần đầu tiên, tôi quyết định cho mình một cơ hội, để đánh cược với tình yêu, và cược với cả số phận của mình. 

Nhưng tôi không có dịp làm điều đó. 

Ngày hôm sau, người ngồi đối diện tôi không phải là anh, mà là anh ấy. Một cuộc gọi chớp nhoáng, và phút chốc, tôi được gặp tận mắt người mà tôi háo hức tò mò từ lâu. Trước mắt tôi, trong quán café Royal sang trọng là một người đàn ông dáng điệu khắc khổ, khá già dặn và mang một tâm trạng vô cùng u ám. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt như có chút gì đó khẩn thiết, van lơn. 

- Lát nữa anh đi, rời xa khỏi nơi này, và sẽ không quay lại nữa. 
- Tại sao? 

- Anh… Anh là con trưởng, gia đình anh… Lễ cưới đã chuẩn bị xong, anh cũng đã thu xếp công việc. 
- Còn anh ấy? 

- Anh… vẫn giấu! Anh xin lỗi, em có thể chăm sóc anh ấy giúp anh được không? Là anh… tại anh không tốt! 

Anh ấy bất chợt nắm lấy tay tôi, siết mạnh. Tôi bất ngờ đến độ hoang mang, những giọt nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống khuôn mặt hốc hác. Tôi cảm nhận được sự đau đớn trong sâu thẳm tâm can của anh ấy, một sự giằng xé tột cùng. 

- Anh nghĩ anh ấy sẽ hạnh phúc bên một người khác không phải là anh? Và anh sẽ hạnh phúc khi không có anh ấy sao? 

- Anh xin em, anh giờ đây cũng chết thật rồi…

- Trả lời em đi! 

- Hạnh phúc ư… Anh làm sao có thể hạnh phúc một mình khi có bao nhiêu người đau khổ vì anh? Cuộc đời khắc nghiệt lắm em à…- Anh bất giác cười, một nụ cười méo mó. 

Miệng tôi đắng chát. Tôi biết phải làm sao? 

Bước về công ty, lòng tôi trĩu nặng. Phải nói với anh như thế nào đây? Giấu anh hay nói thật ra hết? Và còn cái dự định của tôi, chẳng phải bây giờ là lúc thực sự thích hợp hay sao? Anh sẽ phản ứng thế nào, tôi sẽ không mất anh chứ? Những câu hỏi không lời giải đáp cứ xoay lòng vòng trong đầu. Tôi lắc mạnh xua đi dòng suy nghĩ miên man, nhìn anh ngồi một mình trên sân thượng, áo phông mỏng manh, những đám mây trên đầu anh như chứa đầy suy tư mông lung màu khói thuốc. 

Không hiểu sao tôi có cảm giác rằng anh đã biết rõ mọi chuyện từ bao giờ. Bước tới bên cạnh anh, tôi khẽ chỉnh lại cổ áo cho anh. 

- Sao anh không giữ anh ấy lại? 

- Tại sao anh phải giữ - Anh cười, mắt ngước nhìn xa xăm. 

- Tình yêu mà không đáng để giữ thì cái gì đáng đây? 

- Nhưng đây là cuộc sống, và cuộc sống thì không chỉ có tình yêu… 

Tôi mơ hồ hiểu. 

- Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ yêu một người không yêu mình chứ? 

- Dĩ nhiên rồi, còn anh? 

- Nếu có kiếp sau, anh sẽ yêu em! 

“Thế còn kiếp này?” Câu hỏi vang lên trong đầu tôi, rồi nhanh chóng rơi tõm vào khoảng không vô định. 

- Anh muốn yên tĩnh một mình. - Anh quay sang tôi, vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh. 

Không hiểu sao khoảnh khắc đó, tôi như chú mèo con ngoan ngoãn, răm rắp nghe lời anh. Đứng dậy, tôi quay lưng bước vài bước chậm rãi về phía sau. Bất giác như chợt nhớ ra điều gì, tôi quay ngoắt lại: 

- Noel này mình hẹn hò đi anh! 

Tiếng của tôi lạc đi trong gió, tai tôi cũng ù đi. Cơn gió rét buốt thổi qua, một giọt nước mắt rơi tan vào trong không khí. Trước mắt tôi là bờ lan can vắng ngắt, tim tôi như ngừng đập. 

Người ta kết luận là anh trượt chân ngã, nhưng tôi biết, đó không đơn thuần là một cú trượt chân. Đó là một sự lựa chọn. 

Anh đã nói là cuộc sống không chỉ có tình yêu. Để rồi cuối cùng anh chọn tình yêu và từ bỏ cuộc sống. 

Ngày anh đi, tôi còn chưa kịp nói lời tỏ tình… 

Ngày anh đi, tôi còn chưa kịp học uống bia, hút thuốc lá và xem bóng đá… 

Ngày anh đi, tôi còn chưa được nhìn thấy anh hạnh phúc bên người anh yêu… 

***

Hơn hai năm sau đó, tôi vô tình gặp lại anh ấy. Thần sắc anh ấy có vẻ khá hơn lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Sau buổi hội thảo tổ chức ở một thành phố xa xôi, anh ấy cũng cuồng vẫy taxi và leo lên. Tôi vội vã bám theo, tôi muốn xem cuộc sống của anh ấy bây giờ thế nào. Và hơn hết, tôi muốn cho anh ấy biết về cái chết của anh. Tôi muốn anh ấy về gặp lại anh một lần, để ít ra, anh cũng còn được an ủi đôi chút. Chắc anh nhớ người mình yêu nhiều lắm?… 

Chiếc taxi chở anh ấy dừng lại ở một khu đô thị nhỏ, anh ấy tất tả xuống xe rồi chạy nhanh vào nhà. Tôi lẳng lặng đứng bên ngoài khung cửa sổ, chưa vội bước vào bấm chuông ngay. Bỗng có tiếng trẻ con reo lên. Nhìn qua kính cửa sổ, hình bóng bên song sắt hiện ra, tôi nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, một đôi vợ chồng đang nựng đứa con, tiếng cười nói râm ran khắp căn nhà nhỏ.

Ngập ngừng hồi lâu, tôi quay trở ra. Bắt chiếc taxi trên đường, tôi quyết định về gặp anh ngay lúc đó. Tôi sẽ kể cho anh nghe, rằng anh ấy đã có một gia đình hạnh phúc, rằng anh hãy vui vẻ và bình an ở thế giới của riêng mình. 

Tôi nhận ra, hạnh phúc là một lựa chọn, khi ta lựa chọn rằng mình hạnh phúc thì mình sẽ hạnh phúc. Và đôi khi, trong lựa chọn đó không hề có tình yêu. 

Anh đã lựa chọn chết cho một tình yêu trọn vẹn, và tôi biết anh hạnh phúc. 

Anh ấy đã lựa chọn một hạnh phúc không tình yêu, và tôi biết anh ấy đã không hối hận với lựa chọn của mình. 

Còn tôi, tôi có hạnh phúc không? 

Với tôi, hạnh phúc là dám yêu và dám sống hết mình cho một tình yêu chân thành, dù chỉ từ một phía. 

Từng ô nhà vụt chạy qua cửa kính xe. Tôi nhắm mắt, mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng. 

“Noel này mình hẹn hò đi anh!”
Share:

Definition List

Unordered List

Support

If you’ve browsed through my blog, or used the search bar on the top right corner to look for answers, but still need help, just send your feedback or enquiry through the contact session