Ngày đầu tiên yêu anh, tôi vẫn nghĩ một lúc nào đó cả hai sẽ sống chung như những cặp tình nhân vĩnh viễn. Nhưng rồi suốt đời anh chỉ đưa cho tôi một lời hứa không bao giờ thành sự thật.
- Khi nào chúng ta sống chung với nhau hả anh?
- Một lúc nào đấy, khi anh sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chúng ta sẽ sống cùng nhau.
Mười lăm tuổi, lần đầu tiên tôi gặp anh. Hai đứa cùng ngồi trên chuyến xe bus vắng người. Trong một ngày, ba lần chạm mặt, ắt hẳn đó là duyên. Nhưng vào cái tuổi mười lắm ấy, tôi đâu biết trên đời này duyên phận lại chia thành hai loại. Loại giữa tôi và anh có lẽ là nghiệt duyên
Mười tám tuổi, tôi là tình nhân của anh tròn hai năm ba tháng, tính theo sinh nhật tôi. Chiếc bánh kem xẻ từng miếng nhỏ, anh đút tôi quả cherry đỏ mọng ngon lành. Chúng tôi hạnh phúc chào mừng ngày quan trọng nhất.
- Khi nào chúng ta có thể sống chung với nhau?
Tôi hỏi anh bằng trái tim mười tám tuổi được người thân bảo bọc nên đâu biết thế gian bên ngoài trắc trở ra sao. Anh khi ấy ôm tôi vào lòng, ghì chặt rồi nở nụ cười buồn nhất mà kể từ khi quen anh, tôi được nhìn thấy lần thứ hai.
Lần đầu tiên anh cười buồn thế là vào ngày chúng tôi gặp nhau, trên chuyến xe bus ấy, một đứa học sinh ôm cặp lang thang lại gặp một sinh viên khác cũng lang thang vô định.
- Lần đầu tiên em gặp anh, anh cũng cười buồn như thế, tôi hỏi anh, không suy tính gì nhiều, chỉ đơn giản nghĩ gì nói đó. Anh lại vẫn ôm tôi, chặt hơn, như sợ hãi tôi sẽ biến đi mất.
- Khi ấy anh còn là sinh viên Mỹ thuật, đang đi tìm câu trả lời cho tương lai.
Rồi chúng tôi nằm ôm nhau, anh kể về nhiều thứ. Rằng anh có trong mình dòng máu của nghệ sĩ, yêu hội họa hơn cả sinh mạng. Nhưng hội họa không mang đến cho anh cái tương lai cha mẹ mong muốn. Và hôm chúng tôi gặp nhau, anh lang thang đi tìm câu trả lời cho bản thân.
- Vậy anh đã chọn…?. Tôi ngập ngừng hỏi. Anh hôn lên trán tôi, vùi mặt vào mái tóc anh vẫn luôn yêu thích, giấu gương mặt trong đó, thốt lên những con chữ buồn man mác.
- Anh cắt đứt sinh mạng của mình hôm ấy".
Tôi lặng đi. Anh cũng vậy. Chúng tôi ôm nhau, nước mắt tôi chảy dài trên gương mặt. Anh dịu dàng hôn từng giọt lệ, dịu dàng ôm ghì và nói với tôi điều ngọt ngào nhất. "Đừng khóc. Vì hôm ấy anh cũng đã gặp một thiên thần, một thiên thần ban tặng cho anh sinh mạng mới".
- Anh à. Tôi chỉ gọi được vậy rồi vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Xác thịt chúng tôi quyện vào nhau, không lớp áo vải nào che chắn, sự ấm áp cứ thế mà lan truyền. Anh sưởi ấm cho cơ thể tôi, và tôi sưởi ấm cho trái tim anh. Hai chúng tôi cứ thế ôm nhau suốt tối, ngủ quên trong tình yêu của đối phương dành cho mình.
Hai mươi tuổi, kỷ niệm năm năm yêu đương, tôi lại hỏi anh điều ngốc nghếch.
- Anh định khi nào chúng ta sẽ sống chung? Em đã là một chàng trai nửa trưởng thành hai mươi tuổi, còn anh cũng được xem như một doanh nhân thành đạt, chúng ta có thể ra ở riêng được rồi mà.
Vẫn nụ cười buồn, anh xoa đầu và đưa ra lời hứa: “Cho anh chút thời gian sắp xếp chuyện gia đình. Khi nào anh nói rõ được với cha mẹ, chúng ta sẽ sống chung”.
Hai mươi tuổi, người ta có được nhiều điều và cũng mất đi nhiều điều. Tôi, hai mươi tuổi, mất đi sự ngu ngốc khờ dại của đứa trẻ con. Chàng trai trong tôi đã hiểu cuộc đời có ánh nhìn như thế nào với hai chữ đồng tính, và cũng hiểu, lời hứa anh đưa ra không chắc thành hiện thực. Năm năm yêu đương, anh thương tôi bằng cả tấm lòng, nhưng sinh mạng của mình anh đem trao cho cha mẹ. Chúng tôi chỉ có thể tìm nhau trong khoảnh khắc, yêu đương vội vã để đêm đến anh quay về bên gia đình không có tôi. Còn tôi về nhà trong nỗi nhớ anh quay quắt. Gia đình thương tình động viên. Dù vậy, từng câu chữ của cha mẹ rơi ra cũng không làm lòng tôi trơ cạn. Tôi vẫn yêu anh, vẫn khóc và vẫn chờ đợi một ngày nào đó hai đứa được sống chung…
Hai lăm tuổi. Anh kết hôn. Tôi đi tìm nhân tình cho riêng mình vào những đêm vắng
Một tháng trước đó, anh đến tìm tôi báo "tin vui": "Anh sắp kết hôn"
Đáp lại câu nói ấy đáng lẽ phải là lời chúc phúc. Nhưng tôi lại không nghĩ ra được câu nào để chúc anh hạnh phúc. Môi lắp bắp, lưỡi cuống cả lại. Tay run rẩy, mắt nhìn bóng anh nhòe đi trong đau đớn.
- Khi nào chúng ta sống chung với nhau hả anh?. Tôi chỉ hỏi được thế rồi nước mắt trào ra. Anh xin lỗi và lặp lại hai chữ ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa một lần anh nói với tôi, khi nào hai đứa sẽ được sống chung với nhau.
- Cô ấy có thai. Và bố mẹ muốn anh kết hôn. Họ đã chấp nhận người con gái ấy.
Tôi vẫn chỉ khóc, khóc thật nhiều đến mức không nhớ được thời gian. Khi nước mắt ngừng rơi, tôi mới nhận ra trời đã tối và anh phải về. Ừ, đáng lẽ anh phải về cách đây hai tiếng. Đã nửa đêm rồi còn gì, vậy mà anh vẫn cứ ngồi cạnh tôi suốt, cứ lặng lẽ chờ đợi nước mắt tôi ngưng rơi.
Tôi quay về, con đường giờ chỉ có hai chúng tôi bước theo hai hướng trái ngược. Bóng anh vẫn ở đằng sau, chắc ánh mắt anh bây giờ buồn lắm. Nhưng tôi lại không nhìn được nỗi buồn ấy, mắt tôi nhòe cả rồi thì sao mà nhìn được nỗi buồn từ mắt anh…
Đêm ấy tôi cứ bước mãi, bước vô định không biết sẽ về đâu.
….
Tối tân hôn, anh chung chăn gối với người đàn bà xa lạ, tuy biết đó không phải lần đầu tiên hai người quan hệ, nhưng nước mắt tôi đêm ấy rơi đến cạn khô, tưởng chừng như nước mắt cả cuộc đời được tôi dùng trong chỉ một đêm đó.
Biết là đau đớn, nhưng tôi không ngăn được mình nghĩ về điều đó, để rồi lại khóc, khóc thật nhiều. Khóc cho một đêm tân hôn hạnh phúc của ai đó…
Ba tháng sau, kỷ niệm ngày quen anh, tôi cùng bạn tình dạo bước trong cơn hoang vắng, và thấy anh. Lòng tôi vắng nhưng con phố thì đông. Những người qua đường đẩy xô thế nào, tôi lại vô tình xém ngã vào vợ anh, bàn tay chạm vào chiếc bụng của người đàn bà ấy, bỏng rát như chạm vào lò than đỏ hồng, đầy đau đớn.
- Sao thế?
Bạn tình hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn anh. Hôm nay mắt tôi không nhòe nên nỗi buồn trong mắt anh hiện rõ đến nhói lòng.
- Không có gì. Đi thôi
Khoác tay bạn tình thật chặt, tôi bước đi. Sắc màu của đêm đó đầy đớn đau. Người bạn tình ấy quả thật lý tưởng hơn tôi nghĩ, đặc biệt trong việc dùng nỗi đau thân xác che lấp nỗi đau đang gặm nát trái tim tôi. Những giọt nước mắt lại không ngừng rơi. Tôi lại khóc, để cuối cùng ôm người cất lên tiếng cười như pha lê vỡ tan.
Cũng đêm ấy, khi quay về, tôi thấy bóng anh đợi trước nhà, đôi mắt buồn nhìn tôi, rồi nhìn những vết hằn dây trói nơi cổ tay. Anh ôm tôi thật chặt, lần đó cũng là lần đầu tiên, tôi thấy nước mắt anh rơi.
- Xin lỗi.
Chúng tôi ngủ trong vòng tay nhau đến sáng. Đêm ấy anh không về nhà. Và trong đêm dài dăng dẳng, tôi được ôm anh trọn vẹn giấc nồng.
- Anh xin lỗi.
Chúng tôi thức, trao nhau nụ hôn buổi ban mai. Rồi ôm nhau như thể chỉ cần cánh tay buông lỏng, chúng tôi sẽ lại mất nhau.
- Tại sao?
Tôi hỏi. Anh hôn vào tóc tôi, trả lời, giọng vẫn buồn vậy. Nó làm tôi nghĩ, hình như ký ức của chúng tôi giờ đây chỉ còn những nỗi buồn tràn ngập. Chỉ còn ánh mắt tôi nhìn anh mỗi lần hỏi khi nào chúng ta sống chung, chỉ còn bóng anh trong đêm gặp cuối cùng trước đó, và cũng chỉ còn tôi với lệ dài trong tối tân hôn.
- Vì người đó là phụ nữ, cha mẹ anh muốn có một đứa cháu. Và …
Anh bỏ lửng. Nhưng tôi biết lý do tiếp theo ấy, vì em là một đứa con trai, vì xã hội không chấp nhận chúng ta, vì gia đình anh không thể chấp nhận một thằng đàn ông đi yêu một thằng đàn ông khác
Vậy đó. Chúng tôi không còn gì để nói nữa. Và những vòng tay cứ ghì chặt lấy nhau. Để rồi sau đấy anh lặng lẽ hôn lên những vết hằn trên cơ thể quay về từ một đêm nhơ nhuốc với người tình xa lạ không phải anh.
- Đừng làm như thế nữa.
Anh thì thầm tai tôi. Nhưng tôi thì trơ cạn, những lời anh nói ấy, nếu nó đến sớm hơn, hoặc ít ra nó chỉ cần sớm hơn khi đôi tay tôi bỏng rất, hoặc giả là khi tôi không biết rằng nỗi đau thể xác lại có thể giúp tôi quên đi cái đau trong tim, thì chắc tôi sẽ nghe lời anh. Nhưng quá muộn rồi. Thật sự tim tôi đã không còn là một trái tim trọn vẹn để yêu anh nữa rồi. Từ đêm qua, nó đã vỡ tan thành rất nhiều mảnh, nhiều đến mức không nhặt lại được nữa.
0 comments:
Post a Comment